Chị Nguyễn Thị Văn
Sinh năm: 1950 Mất ngày: 31-10-1968 Quê quán: Thượng Sơn - Đô Lương - Nghệ An
Năm ấy Văn mới 17 tuổi, tính cả tuổi mụ, tuy vất vả đồng áng nhưng cô thiếu nữ Đô Lương lúc nào đôi má cũng hồng rực và ánh mắt long lanh như cười. Nập ngũ TNXP là ao ước của Văn, đi cho biết đó biết đây, tuổi còn trẻ ngại chi gian khó, đi để cống hiến, đi khi Tổ quốc cần, đó không chỉ là ước mơ của tuổi mới lớn mà đó còn là phẩm chất con người, danh dự làm người. Chỉ có điều Văn đi thì công việc ở nhà ai đỡ đần cho mẹ, Văn là con gái lớn, như cánh tay phải của mẹ. Hai mẹ con ngồi nói chuyện ngoài san hết cả buổi tối, mẹ sụt sùi, còn văn cũng lã chã nước mắt. Mẹ bảo vì đất nước mẹ cho con đi chứ trong lòng mẹ không đành. Con gái 16 tuổi vừa hết tuổi nhảy dây, chơi ô, đã biết gì, làm sao mà ra chỗ bom đạn được hả con. Con bé bỏng thê có biết bom đạn là thế nào không con? Nhưng Văn không lo nhiều như mẹ, như bố, Văn như con sóng sổ lồng, hớn hở lên đường phía trước là gì, nơi mình dẫn thân là gì không cần biết.
Khi người tuyển quân thấy cô gái có sức vóc nhỏ bé nhìn vào hồ sơ mới biết em chỉ mới 16 tuổi, liền bảo em về đi học sang năm đủ lớn hẵng đi. Văn không chịu, Văn kéo các bạn lại cho vững tâm và bảo: "đây không phải là dân công hay nghĩa vụ mà bắt đủ 18 tuổi, em 17 tuổi em tình nguyện xin đi đánh giặc. Anh không biết con gái 17 bẻ gãy sừng trâu à" Nghe Văn nói quyết liệt quá, các bạn cười ồ làm cho anh cán bộ huyện đoàn cũng xiêu lòng. Thế là Văn lên đường, ngày 30/10/1966 mũ cối, ba lô con cóc, và áo xanh màu lá cây chính thức đứng trong hàng ngũ TNXP.
|