Em xinh tươi, duyên dáng, dịu hiền
Để người đi bồi hồi nhung nhớ
Xe qua đây, ầm ầm pháo nổ
Tiếng bom rơi, cắt cứa tiêng cười
Truông Bồn ơi, bom cháy ngang trời
Em ở đâu hòa sâu lòng đất?
Người về đây chìm trong nước mắt
Bước chân em níu chặt cơn mưa...
Nắng đổ chiều, khói bụi, xe qua
Mái tóc nâu, áo nâu màu đất
Nghe tiếng em, không nhìn rõ mặt
Bước chân không kịp phía hòa bình...
Đồi thông reo gió hát trăng thanh
Như tiếng mẹ ru em vào giấc ngủ
Nhớ thương em, nhớ mùa hoa sim nở
Nơi linh thiêng bất tử Truông Bồn.
Hoàng Cẩm Thạch
|