Đợi con về trong nỗi nhớ chơi vơi
Con biết mẹ đêm đêm ngồi chờ cửa
Những người bạn ra đi cùng trang lứa
Ngày trở về trong tiếng ru à ơi...
Bao năm rồi nước mắt mẹ lặng rơi
Thương dáng đứng lom khom hoàng hôn tím
Ngày ba mốt tháng mười năm sáu tám
Một nỗi đau khắc khoải đất trời
Nỗi kinh hoàng những chiếc lá xanh rơi
Bom đạn nổ xác thân người tan nát
Máu các con thấm sâu vào lòng đất
Để hôm nay xanh lại Truông Bồn
Dòng người đi, nước mắt mưa tuôn
Bàn tay mẹ nhăn nheo ôm nấm mộ
Dẫu biết rằng có hồn con trong đó
Mà rưng rưng... sao chẳng thể nguyên hình?...
Hoàng Cẩm Thạch
|