Những năm ấy
Đôi hình các em
Thành hàng rào danh dự
Dẫn tới chiến trường xa
Đêm từng đoàn xe qua
Vượt " Cửa tử" vào Trường Sơn, tất cả
Mỹ Sơn ơi, cái tên đẹp quá!
Để Truông Bồn hóa thành huyền thoại hôm nay
Mười hai cô gái
Đầu đội trời, áo trắng phất bay
Xe nối nhau theo bàn tay em vẫy
Những hoa tiêu thời ấy, đâu rồi?
Bom Mỹ giết chết các em tôi
Chết không kịp một lời trăng trối
Tuổi mười tám đôi mươi
Lời yêu chưa kịp nói!
Đã lâu rồi các em nằm đó
Ánh điện chưa về, lấp ló trắng sao
Hè kéo đến gió Lào đốt nóng
Đêm đông vây, tê cứng núi đồi...
Cây bút trong tay, bao lần chưa viết nổi
Truông Bồn thành dấu hỏi trong tôi?
Nguyễn Đăng Chế.
|