Mười hai cô gái Truông Bồn
Nửa đêm thức dậy giữa vòm sao khuya
Bồn chồn chân chạy lắng nghe
Rì rầm cuối dốc tiếng xe thở dồn
Ngoằn ngoèo, lượn những đường bom
Đoàn xe lao đỉnh Truoong Bồn giữa khuya
Hố sâu hun hút bốn bề
Màn đêm thăm thẳm như che mắt mình
Bỗng từ đâu vụt hiện lên
Một hàng tiêu mọc đường đêm trắng lòa
Giật mình anh lái trông ra
Ồ! Em thức dậy bao giờ ra đây
Xe anh đi giữa đêm dày
Em ra mở lối cho ngày sáng lên
Sững sờ tay vẫy trong đêm
Áo em trắng quá anh nhìn thêm thương
Ơi màu áo trắng quê hương
Như sao thức suốt đêm trường long lanh
Xe đi trăm dặm gập ghềnh
Áo em như nghĩa. như tình dõi theo
Ơi người gái nhỏ thân yêu
Ân tình biết trả bao nhiêu cho cùng
Anh đi vượt núi xuyên rừng
Chúng em thức mấy đêm trường thấm chi
Giọng cười vang đỉnh truông khuya
Tên dù chưa biết lòng nghe bồi hồi
Xe đi giục vội cuối trời
Chào nhau không tỏ mặt người giữa đêm
Mười hai cô gái dịu hiền
Bom không át nổi nghìn đêm tiếng cười
Dẫn xe vượt dốc khuya rồi
Lại về ngủ giữa một trời đầy sao...
Quang Huy.
|