Mỗi dịp tôi về đây dâng hương
Thương quá một thời đánh mỹ
Những con người lặng yên mà hùng vĩ
Vạn tấn bom không ngăn nổi một con đường
Xe anh cứ thẳng hướng tiền phương
Sâu nặng tình ai giữa đất này " Chảo lửa"
Trước cuồng bạo, trái tim làm điểm tựa
Bình thản sao với cả cái chết bất ngờ!
Các chị, các anh ơi, ngày ấy - bây giờ
Hương thơm viếng khói chen vào ngọn khói
Mãi còn đó những câu chuyện kể
Như giữa cao xanh, mây trắng vẫn đi về...
Đặng Phi Khanh.
|